Đẹp

Đứng trước em
Anh quên hết cả làm thơ
Vần và chữ
Cứ lúc tỏ lúc mờ
Bời hình bóng em lung linh quá
Trông bình dị mà không bút nào xiết tả
Tả trăng tả sao
Tả mùa xuân mùa hạ
Mùa thu mùa đông đều được cả
Riêng hình dáng em
Không biết tả từ đâu
Bởi theo anh chỗ nào cũng đẹp
Đẹp từ người đến nết
Dịu dàng âu yếm dễ thương
Không biết có phải vì quá yêu
Nên suy nghĩ lạ thường
Không phải thế
Thực ra em đẹp thật
Đứng trước anh là em nhất

0 nhận xét:

Đăng nhận xét